Tôi muốn trao cho anh ấy một điều làm cho tỉnh ngộ nữa, và bạn cũng nên chú ý: Con cái có thể được sinh ra từ vô dục, nhưng toàn bộ mục đích và ý nghĩa của việc tạo ra con cái sẽ có một chiều hướng mới. Thèm khát không phải là phương tiện đúng cho việc sinh sản – vô dục là trung gian duy nhất đủ phân biệt. Cứ như nó bây giờ, sinh con cái là ngẫu nhiên: bạn đi vào trong dục với động cơ nào đó khác; con cái chỉ là ngẫu nhiên. Con cái là khách không mời, và bạn chỉ có thể có nhiều tình yêu với con cái như bạn có với khách không trông đợi.
Và khách không mời đã được đối xử như thế nào? Bạn chuẩn bị giường cho họ thoải mái và bạn phục vụ họ thức ăn; bạn đón chào họ một cách lễ phép và bạn nuông chiều họ – nhưng mọi thứ đều được làm theo phép xã giao; không có cảm giác về tình yêu bên trong. Ý nghĩ thường xuyên của bạn là, “Khi nào những cái chán ngắt này sẽ ra đi?”
Bạn đối xử với con cái không mong muốn theo cùng cách đó, bởi một lí do đơn giản là bạn chưa bao giờ muốn có chúng ngay chỗ đầu tiên. Bạn đang theo đuổi cái gì đó khác; chúng đơn giản là sản phẩm phụ. Con cái ngày nay không phải là sản phẩm, chúng là sản phẩm phụ. Chúng không được tạo ra, chúng tới cùng với dục như lớp vỏ bọc bao lấy bắp ngô.
Và do vậy toàn bộ thế giới đã từng cố gắng để bảo vệ dục khỏi những ngẫu nhiên đó. Các cách kiểm soát sinh đẻ đã được phát triển ra từ thái độ này; trợ giúp phi tự nhiên đã được phát minh ra để cho chúng ta có thể tận hưởng dục và, đồng thời, lại được an toàn không sinh con. Trong nhiều thời đại nỗ lực đã được tiến hành để cứu nhân loại khỏi cái gọi là cái xấu. Thậm chí kinh sách cổ Ayurvedic cũng nói tới các phương thuốc. Nhà khoa học ích kỉ ngày nay cũng quan tâm tới cùng điều mà các học giả Ayurvedic ba nghìn năm trước đây đã lo nghĩ.
Tại sao? Tại sao con người lại tập trung vào nghiên cứu này? Con cái khởi động bão tố; con cái bật ra giữa mọi điều; con cái đem tới gánh nặng về trách nhiệm, và cũng có mối nguy hiểm về tính lãnh cảm của phụ nữ đối với dục sau khi sinh con.
Người ta không muốn có con. Người ta có thể muốn có con nếu người đó chưa có, nhưng đấy không phải là vì người đó yêu con cái, đấy là vì người đó yêu của cải. Khi một người muốn có con, bạn chớ lầm trong việc tin rằng linh hồn người đó đang băn khoăn về đứa con, về một con người mới và hồn nhiên. Anh ta đã cóp nhặt của cải của mình bằng lao động vất vả. Ai mà biết được nó có thể thuộc về bàn tay ai sau khi anh ta chết! Anh ta cần một kẻ thừa kế, người được sinh ra từ dòng máu riêng của anh ta, để cứu lấy của cải của anh ta, để tận hưởng tài sản của anh ta. Không ai muốn có con với mục đích chỉ là đứa con. Chúng ta cố gắng cứu mình tránh khỏi chúng, nhưng chúng đơn giản cứ tới theo cách riêng của chúng. Chúng ta chỉ muốn hưởng thú dục và trẻ con lại tạt vào! Con cái này là sản phẩm phụ của dục. Chúng là ốm yếu, chúng yếu ớt, chúng mỏng manh, chúng là tấm màn che với nỗi băn khoăn.
Con cái cũng có thể được thụ thai bởi vô dục, nhưng chúng sẽ không là sản phẩm phụ ngẫu nhiên của dục. Khi điều này xảy ra, dục sẽ là phương tiện để đem tới con cái nhưng nó sẽ không là mục đích tự nó.
Bạn lên chiếc máy bay tới Delhi. Máy bay là phương tiện để tới Delhi. Khi bạn tới đó bạn không định nói bạn sẽ không ra khỏi máy bay.
Khi bạn đạt tới trạng thái siêu tâm thức qua dục, khi bạn đã đạt tới brahmacharya, tới trạng thái giao cảm với điều thiêng liêng, con bạn sẽ là sản phẩm thật, nó sẽ là sáng tạo thực sự! Nhưng mãi cho tới nay, tâm trí khéo léo của con người đã tập trung vào việc xây dựng nên những bộ máy bảo vệ để giúp cho anh ta tránh con cái, ấy vậy mà lại cho phép hưởng thú dục đầy đủ nhất. Nỗ lực đáng phải được làm theo hướng ngược lại. Nhưng chúng ta vẫn muốn duy trì chỗ ngồi của mình thậm chí sau khi chúng ta đã đạt tới sân bay Palam ở Delhi. Bạn có hiểu quan điểm của tôi không? Nếu brahmacharya trở nên lan rộng, thì những phát minh của chúng ta có thể được áp dụng theo hướng tâm linh. Hiện tại, thôi thúc là theo hướng đối lập: ghét ý tưởng con cái và thích thú dục với mục đích riêng dục thôi.
Tôi cũng muốn hỏi người này tại sao anh ta lo nghĩ về việc cứu thế giới khỏi brahmacharya. Hiện tại anh ta quá sợ hãi rằng mọi người trở thành brahmacharya có thể chấm dứt việc sinh ra con cái và chấm dứt thế giới. Anh bạn của tôi ơi, nếu mọi sự như bây giờ, thì khả năng của mọi người trở thành brahmacharya là bằng không. Và nó sẽ vẫn còn như vậy, chừng nào mà sự nhẫn tâm này, sự bất kính đặc biệt và có ý thức này đối với dục vẫn tồn tại. Không, anh bạn của tôi ơi, không có nguy hiểm cho thế giới từ ngả đó. Nhưng khả năng diệt chủng đang tăng lên hàng ngày bởi những việc sinh ngẫu nhiên, liên tục này. Nếu bạn cứ sản sinh ra con cái theo kiểu này thì thế giới chắc chắn sẽ đi tới kết thúc. Và bạn sẽ chẳng cần đến bom nguyên tử hay bom khinh khí. Dân số cứ sinh sôi nẩy nở mãi thế này, sản phẩm phụ khiêu dâm này của bầy sâu bọ sẽ tự nó huỷ diệt nó.
Con người mới, được sinh ra từ brahmacharya, sẽ mang tầm vóc khác. Người đó sẽ có trường thọ mà chúng ta không thể nào hình dung ra nổi. Sức khoẻ của người đó sẽ tuyệt vời; người đó sẽ không bị bệnh tật. Hình hài và vóc dáng người đó sẽ giống như của những tượng uy nghi. Và hương thơm thanh tao sẽ phát ra từ người ấy. Lòng tốt, tình yêu, chân lí, cái đẹp và tôn giáo sẽ là tính cách của người đó. Người đó sẽ được sinh ra với tôn giáo trong mình. Người đó sẽ là một loại hoá thân thiêng liêng.
Chúng ta đã sinh sản một cách phi tôn giáo. Chúng ta đã phải chịu tính phi tôn giáo từ khi sinh và chúng ta chết đi trong phi tôn giáo. Và ở giữa, từ sáng tới đêm, từ sinh tới tử, qua toàn bộ cuộc sống của các kiếp sống mình, chúng ta nói và nói và nói mãi về tôn giáo. Trong con người tối cao sẽ không có bất kì huyên thuyên riêng nào hay thảo luận trống rỗng về tôn giáo, bởi vì tôn giáo sẽ là cách sống của người đó. Chúng ta nói về những điều không phải là một phần cuộc sống của mình, và không nói về những điều đang có đấy. Chúng ta không nói về dục bởi vì đấy là cách chúng ta sống, nhưng chúng ta giữ việc nói về Thượng đế bởi vì cách chúng ta sống chẳng liên quan gì tới Thượng đế ở bất kì cái gì. Trong thực tế, chúng ta giữ mình được thoả mãn bằng việc nói về mọi thứ mà chúng ta chẳng bao giờ có thể đạt tới hay thu được.
Chẳng lẽ bạn chưa bao giờ để ý rằng đàn bà nói nhiều hơn đàn ông sao? Đàn bà bao giờ cũng bận rộn nói về cái gì đó hay cái khác – với hàng xóm, với bất kì ai chịu nghe. Cố ý không làm mất lòng, nhưng người ta nói rằng rất khó hình dung ra nổi hai phụ nữ ngồi cùng nhau một lúc mà lại không nói gì với nhau.
Tôi đã nghe rằng một cuộc tranh cãi lớn đã được tổ chức ở Trung quốc để chọn ra người nói dối lớn nhất nước. Người thắng sẽ được giải thưởng lớn, và do vậy tất cả những kẻ nói dối giỏi nhất đều tụ tập tại vị trí đã chọn cho cuộc tranh cãi.
Khi đến lượt mình, một người nói, “Tôi đi ra công viên và tôi thấy hai phụ nữ ngồi trên chiếc ghế dài và giữ yên lặng.”
Có tiếng ồn ào lớn. Mọi người đều khoái trá. Mọi người hô lên, “Không thể nào có chuyện bịa lớn hơn thế này! Đây là người nói dối lớn nhất!”
Mọi người đều bầu cho người này.
Tại sao phụ nữ nói nhiều như họ vẫn thế? Đàn ông có việc của mình, nhưng đàn bà không có nhiều việc để làm. Chỗ không có nhiều việc để làm, không nhiều hoạt động, thì bao giờ cũng có huyên thuyên vu vơ. Nét nữ tính này là tính cách quốc gia của Ấn Độ. Không có tiến bộ trong quốc gia này; chỉ có nói chuyện và thảo luận.
Con người mới, con người được sinh ra từ brahmacharya, sẽ không nói nhiều – người đó sẽ sống cuộc sống. Người đó sẽ không chỉ nói và nói về tôn giáo, người đó sẽ sống trong tôn giáo. Mọi người sẽ quên về tôn giáo như chủ điểm cho thảo luận vu vơ, bởi vì tôn giáo sẽ là chính bản chất của họ. Nghĩ về con người đó, hình dung về con người đó là điều tuyệt diệu; đó là điều gây kính phục.
Những người như vậy đã được sinh ra, nhưng việc sinh của họ còn hiếm hoi. Đôi khi, rất hãn hữu, một người đẹp như vậy mới được sinh ra mà thậm chí quần áo đắt nhất cũng không thể làm đẹp được người đó, và người đó đứng dậy không mặc quần áo, trần truồng, và toả sáng của cái đẹp của người ấy lan toả đi xa và rộng. Mọi người xúm lại quanh người đó – để thấy người đó, để kì thú vào một thiên thần sống. Một người như vậy có vinh quang thế, có sinh khí thế mà mặc dầu tên người đó là Vardhamana thì mọi người vẫn cứ gọi ông ấy là Mahavira – thắng lợi vĩ đại. Niềm vinh quang của brahmacharya trong ông ấy lên đến mức mọi người phủ phục mình trước ông ấy, trước con người Thượng đế này. Đôi khi một Phật được sinh ra, đôi khi một Christ được sinh ra, đôi khi một Lão Tử được sinh ra. Chúng ta có thể công khai đếm vài cái tên như thế trong toàn bộ lịch sử loài người.
Ngày con cái được sinh ra từ vô dục, từ giao cảm thiêng liêng – bạn có lẽ không thích âm thanh của câu “con cái theo vô dục” mà tôi đang nói về một khái niệm mới, về một khả năng cao quí hơn – ngày con cái nở hoa từ vô dục, nhân loại sẽ đẹp đẽ, mạnh mẽ, chu đáo, nhiệt tình và thông minh tới mức tri thức về cái ta, về cái Trên quá ta, về Tâm thức Vũ trụ, sẽ không còn rất xa với bất kì ai. Mặc dầu điều này là khó hình dung, để tôi minh hoạ bằng một thí dụ.
Nếu tôi bảo một người đang phải chịu chứng mất ngủ rằng anh ta sẽ có khả năng ngủ được ngay lúc anh ta đặt đầu lên gối, anh ta sẽ rất có thể không tin tôi. Anh ta sẽ bảo tôi anh ta bao giờ cũng trăn trở trên giường, ngồi dậy, đứng dậy để lần tràng hạt, hay đếm số, nhưng anh ta không thể ngủ được. Anh ta sẽ nói rằng tôi là kẻ nói dối. Anh ta sẽ hỏi làm sao có thể ngủ ngay lập tức được, chỉ bởi việc nằm xuống. Anh ta sẽ phàn nàn điều đó, mặc cho tất cả mọi loại thực nghiệm, anh ta không thể ngủ ngon, đôi khi không ngủ chút nào trong cả đêm.
Ba mươi đến bốn mươi phần trăn cư dân của thành phố New York phải uống thuốc ngủ. Và các nhà tâm thần sợ rằng trong một trăm năm nữa không ai sẽ có khả năng ngủ tự nhiên, rằng mọi người sẽ phải uống thuốc an thần khi họ lên giường. Nếu đây là trạng thái hiện tại của lành mạnh tâm trí ở New York, thế thì cùng điều đó sẽ xảy ra ở Ấn Độ trong hai trăm năm nữa. Các vị lãnh đạo Ấn Độ chưa bao giờ để bị tụt lại xa đằng sau trong việc sao chép người ngoại quốc. Cho nên chúng ta ăn cắp mọi thứ khác của họ, làm sao chúng ta có thể dốt nát về điều này được?
Cho nên, trong thời gian năm trăm năm, hoàn toàn có thể là mọi người trên thế giới sẽ uống thuốc ngủ trước khi đi nghỉ. Và ngay lập tức sau khi người đó được sinh ra, con trẻ sẽ muốn một liều an thần thay vì sữa, bởi vì nó thậm chí sẽ không an bình từ ngay trong bụng mẹ! Thế thì sẽ rất khó để thuyết phục mọi người rằng, năm trăm năm trước đây, mọi người đơn giản quen nhắm mắt lại và đi ngủ không có thuốc an thần nào cả. Họ sẽ nói điều đó là không thể có được; họ sẽ hỏi làm sao điều đó có thể làm được.
Tương tự, sẽ rất khó thuyết phục những người đã được sinh ra từ vô dục rằng mọi người đã có thời không trung thực, rằng đã có thời có kẻ cắp và kẻ giết người, rằng con người đã có thời tự tử, rằng họ đã đầu độc và đâm chém lẫn nhau, rằng họ đã tiến hành chiến tranh. Họ cũng sẽ không tin rằng những người đã có thời được sinh ra từ dâm dục thông thường mà không có lấy mảy may sâu sắc hơn tiếp xúc vật lí.
Dục tâm linh có thể tiến hoá. Cuộc sống mới có thể bắt đầu cho loài người.
Trong bốn ngày cuối này, tôi đã nói cho các bạn về khả năng của việc đạt tới mức độ mới về sự tồn tại tâm linh. Các bạn đã lắng nghe bài nói của tôi một cách kiên nhẫn và với nhiều tình yêu, mặc dầu để nghe những bài nói này một cách an bình phải là điều rất khó với các bạn; các bạn phải đã cảm thấy ngượng ngùng nhiều lúc.
Một người bạn tới tôi và bầy tỏ nỗi sợ của anh ấy rằng vài người, cảm thấy rằng một chủ đề như vậy không nên được nói tới, có thể đứng dậy và kêu lên một tiếng để dừng bài nói lại. Anh ấy cảm thấy vài người có thể phản đối mạnh mẽ và to mồm việc thảo luận về chủ điểm như vậy trong công chúng. Tôi đã bảo anh ta thế giới sẽ tốt hơn nếu có những người bạo dạn như vậy xung quanh. Bạn sẽ tìm đâu ra một người dũng cảm đến mức người đó sẽ đứng dậy trước công chúng đang tụ tập và đòi diễn giả hãy dừng bài nói của mình? Nếu người dũng cảm như vậy tồn tại trong đất nước này, thế thì những bài nói lém lỉnh và vô nghĩa vẫn được phát biểu từ các bục diễn thuyết cao của đất nước này bởi cả loạt người ngu đã phải chấm dứt từ lâu rồi. Nhưng họ vẫn chưa dừng và họ sẽ chẳng bao giờ dừng cả. Ngay từ đầu, tôi đã chờ đợi vài người bạo dạn đứng dậy và yêu cầu tôi chấm dứt bài nói. Thế thì tôi có thể thảo luận về chủ đề này với anh ta thật chi tiết. Điều đó sẽ là nguồn giải trí lớn cho tôi.
Và như vậy, với những bài nói như vậy, về chủ đề như vậy – mặc cho sự kiện là nhiều bạn bè lo sợ ai đó có thể đứng dậy để phản đối, mặc cho sự kiện là ai đó có thể tạo ra huyên náo ầm ĩ ở đây – các bạn đã yên lặng lắng nghe. Tất cả các bạn đều rất tốt. Tôi biết ơn về kiên nhẫn và chăm chú an bình của các bạn.
Để kết luận, từ trung tâm trái tim tôi, tôi ham muốn rằng thèm khát dục bên trong mỗi chúng ta có thể trở thành chiếc thang qua đó đạt tới ngôi đền của tình yêu, rằng dục bên trong mỗi chúng ta có thể trở thành phương tiện để đạt tới siêu tâm thức.
Và cuối cùng, tôi cúi mình trước điều Tối cao được tôn lên trong tất cả chúng ta.
Xin chấp nhận sự kính trọng của tôi.
Trích “Từ Dục tới Siêu Tâm thức” – Thienosho.com